Quan điểm Cổ đại về Âm nhạc
Niềm tin cổ xưa của người Trung Quốc rằng âm nhạc không phải để giải trí mà để thanh lọc suy nghĩ của con người được thể hiện đặc biệt trong việc tôn sùng đàn Cầm, một loại đàn tranh dài 7 dây có một kho tàng nhạc phẩm đòi hỏi sự tinh tế và tinh xảo trong biểu diễn và vẫn phổ biến trong một vòng tròn nhỏ của các học giả-nhạc sĩ.
Hơn nữa, truyền thống Trung Quốc tin rằng âm thanh ảnh hưởng đến sự hài hòa của vũ trụ. Kết quả của định hướng triết học này là cho đến gần đây, người Trung Quốc về lý thuyết phản đối âm nhạc chỉ được biểu diễn để giải trí; do đó, những người biểu diễn âm nhạc bị xếp vào tầng lớp xã hội rất thấp.
Ảnh hưởng của Âm nhạc Phương Tây trong Thế kỷ 20
Trong nửa đầu thế kỷ 20, âm nhạc Trung Quốc bị ảnh hưởng đáng kể bởi âm nhạc phương Tây. Ba trường phái tư tưởng chính đã xuất hiện để đáp ứng ảnh hưởng này. Trường phái đầu tiên nhằm khôi phục các dàn nhạc hàng nghìn mảnh đã từng làm hài lòng các hoàng tử và hiền nhân cổ đại và chống lại ảnh hưởng của âm nhạc phương Tây. Trường phái thứ hai chỉ quan tâm đến âm nhạc phương Tây. Trường phái âm nhạc Trung Quốc cuối cùng rất tự hào về văn hóa âm nhạc truyền thống Trung Quốc nhưng không ngần ngại áp dụng nó vào các kỹ thuật sáng tác và biểu diễn phương Tây.
Lưu Thiên Hoa (1895—1932) là một nhạc sĩ và nhà soạn nhạc Trung Quốc nổi tiếng với công việc sáng tạo cho đàn nhị (đàn nhị hai dây của Trung Quốc). Tôn trọng lý thuyết cổ điển phương Tây, Lưu có niềm đam mê đặc biệt với âm nhạc dân tộc, dành nhiều thời gian để khám phá truyền thống Trung Quốc và nắm vững nghệ thuật giai điệu từ các nghệ sĩ dân gian tài ba thời của ông. Lưu cũng được coi là một nhà thiết kế nhạc cụ nổi bật đã cải thiện đáng kể âm thanh của đàn nhị, biến nó thành một nhạc cụ độc tấu.
Âm nhạc Đương đại Trung Quốc từ năm 1949
Kể từ năm 1949, âm nhạc đương đại Trung Quốc bước vào giai đoạn gọi là “Cách mạng hóa”. Dưới chính sách nghệ thuật phục vụ nhân dân lao động, nhiều tác phẩm âm nhạc đã được sáng tác với phong cách dân tộc mạnh mẽ. Bản concerto violin nổi tiếng nhất của Trung Quốc “Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài” (1959), được viết dựa trên tác phẩm Kinh kịch Việt Nam cùng tên. Bản concerto piano “Hoàng Hà” dựa trên “Hợp xướng Hoàng Hà” do Tiên Tinh Hải sáng tác. Hai tác phẩm này là biểu hiện của tinh thần cách mạng, với các chất liệu âm nhạc dân gian Trung Quốc hòa quyện với hình thức concerto phương Tây.
Sự Đa dạng hóa của Âm nhạc Trung Quốc sau Cải cách và Mở cửa
Kể từ khi cải cách và mở cửa ở Trung Quốc, với sự trao đổi văn hóa rộng rãi giữa Trung Quốc và các nước khác, âm nhạc đương đại Trung Quốc đã trở nên đa dạng về thể loại và cá nhân hóa trong biểu đạt và kỹ thuật. Âm nhạc thanh nhạc không còn giữ vị trí thống trị; có sự gia tăng sản xuất các tác phẩm nhạc cụ độc tấu, nhạc thính phòng và nhạc giao hưởng. Và nhiều nhạc sĩ với tài năng xuất chúng đã xuất hiện và nổi tiếng trên thế giới.
Lang Lang (1982—) là một nghệ sĩ piano nổi tiếng trên thế giới, với kỹ năng và phong cách biểu diễn đầy năng lượng đã đưa anh vào một đẳng cấp riêng. Kể từ khi xuất hiện tại lễ khai mạc Thế vận hội Bắc Kinh 2008, Lang Lang đã trở thành một ngôi sao trên sân khấu quốc tế. Anh đã biểu diễn tại lễ kỷ niệm 60 năm của Trung Quốc và dẫn đầu hàng trăm buổi hòa nhạc khác trên toàn cầu, thể hiện kỹ năng tuyệt vời và phản ứng cảm xúc, thể chất đối với âm nhạc trong mỗi buổi biểu diễn.